ĐÀN BÀ HẠNH PHÚC, PHẢI BIẾT… HÈN

Tôi hay có biểu hiện dị ứng khi đọc những triết lý nhân sinh sâu sắc và chắc cú, kiểu: đàn bà phải thế này, đàn bà phải thế kia, đàn ông phải như này, đàn ông phải như nọ…

 

Sinh ra làm cái giống đàn bà, mặc nhiên cõng trên lưng những cái đạo đâu đâu: đạo làm vợ, đạo làm dâu, đạo làm mẹ… Cuộc sống nặng nề truân chuyên bởi những “thiên chức”, “công dung ngôn hạnh”, những hy sinh cao cả. Đàn bà hiền thục, họ nhẫn nhục trong những cái đạo lý từ trên trời rơi xuống đó, đàn bà cá tính, lại tự mình gồng thêm cái gánh nặng “phải mạnh mẽ, phải khác biệt”.

 

Tôi chả làm được cái gì sất, vì tôi… hèn. Hèn đến nỗi, trong muôn vàn cái thiên chức được “trời cho” một người phụ nữ, tôi chỉ xin nhận phần… phái yếu. Ngoài yếu ra, tôi chẳng thèm nhận thêm cái phẩm chất đáng quý nào, cho nhẹ đũng quần.

.

16 tuổi tôi mới biết yêu. Lần đầu rung động, lại là đơn phương, quả là đen hết sức. 

 

Tôi yêu một anh chàng tomboy lớn hơn mình 2 khóa, anh này lại nhớ mãi không quên cô bồ cũ cùng tuổi ở trường trung học hàng xóm hehe đen.

 

Tôi với “ảnh” vốn là bạn chơi game, chơi dần rồi thân, thân rồi thấy thích. Tình trường vừa lật, kinh nghiệm bằng không, tôi ngẫm đi ngẫm lại nhiều lần rồi cảm thấy: để trong lòng nặng quá, mấy bữa nay ăn không ngon ngủ không yên, suýt sụt mất mấy cân, thà nói ra cho xong để còn ăn ngon ngủ tốt.

 

Tìm mãi chả có cơ hội, đùng một phát, năm ấy có Sea Games ahihi, thế là sau một trận cá độ với “crush” (thời ấy chưa có từ đó), tôi cúng cho anh í nụ hôn đầu. Môi vừa chạm khẽ qua nhau như chuồn chuồn lướt nước, ảnh ghì lấy đầu tôi hôn ngấu nghiến. Hôn xong, bỏ ra, tôi hỏi: “Ơ, thế anh biết em thích anh à?” – “Ừ anh biết, nhưng anh không thích em, anh chưa quên người yêu cũ” – “Ờ thế thì thôi.” Rồi tôi vội về đi học thêm.

 

Suốt mấy ngày sau ảnh cứ lấm la lấm lét đứng tần ngần trước cửa lớp tôi. Tôi thì vẫn cứ ăn ngủ bình thường, lòng mãn nguyện lắm vì mới nổ phát súng đầu tiên trong đời đã được “xơi” người ta.

 

Chừng nửa tháng, ảnh nhắn tin cho tôi, nói là không yêu tôi nhưng không hiểu sao cứ nhớ mãi chẳng quên được, bọn mình lại thân nhau như trước được không? Tôi gật đầu ngay, lòng thầm nhủ: đợt này bà phải xơi mày thêm mấy phát.

 

Bọn tôi cứ thế chở nhau đi học, chở nhau về, chở nhau đi chơi game, lại chở nhau về, thỉnh thoảng ôm nhau hôn tí, nhưng lần nào chưa đợi tôi nói gì, thì anh kia đã nói: “Anh không có yêu em đâu, nhé.”

 

Lâu lâu, thần kinh “lương thiện” trỗi dậy, ảnh lại nhắn cho tôi bùi ngùi: “Anh thấy mình quá khốn nạn khi lợi dụng cô gái ngây ngô như em, mình đừng liên lạc với nhau nữa nhé, anh sẽ không làm phiền em nữa.” Tôi ừ ok, xong vẫn đi học, đi game, đi về. Thỉnh thoảng gặp anh ở quán net, tôi lại vẫy tay: “Này anh ơi làm ván không?” Còn ảnh lẫn tôi như trạch. Được vài hôm, tự ảnh nhắn cho tôi một tin dài ngoằng, bảo: “Anh nhớ em quá, hay cho anh lợi dụng em thêm tí nữa?” Tôi lại gật gù: “Ừ ok.”

 

Cứ thế vài lần cho đến ngày anh tốt nghiệp, trước hôm lên “Xì Gòn” thi đại học, anh nắm tay tôi ngậm ngùi: “Em đợi anh, anh thi xong về, mình quen nhau nha.” Tôi lại gật gù, ừ ok.

 

Nhưng tình đầu mà, hic, có mấy khi bền lâu. Ảnh đi thi đại học 2 tháng chưa thấy về, tôi thấy nhớ nhớ bèn sang nhà hỏi thăm, thằng em anh chạy ra thông báo tin dữ: “Anh đỗ đại học rồi ở đó luôn, chưa về nhà ngày nào.” Rồi nó chạy vào, đóng cổng lại.

 

Hôm đó, lần đầu tiên trong đời biết chửi thề, tôi đứng trước cổng nhà mối tình đầu chưa kịp thành hình, mắt trố đầy kinh ngạc, mặt nghệt ra, tôi nói: “Ô, vãi cứt…”

 

Gió thổi hiu hiu, năm đó, tôi 17, lần đầu tiên thất tình. Lúc đó tôi nghĩ, giá mà mình hèn hơn 1 tí, té luôn từ những chương đầu tiên thì đã tốt.

 

.

Quý vị khán giả xin đừng vội buồn. Tôi có người yêu chính thức sau đó một tuần, không phải tình thay thế, tình lững lờ, tình hững hờ, mà là tình hẳn hoi cơ ạ.

 

Chuyện là tôi thất tình hôm thứ 7, buồn quá nên rủ anh bạn đi uống nước mía, anh này dắt theo một anh nữa, tạm gọi là anh B. Anh B nhan sắc bình thường, cao chưa đến mét 6, nhưng mặt trông lành lắm. Mà tôi thích người lành lành, gu của tôi đến giờ vẫn vậy, dù hết yêu gái rồi, chuyển sang yêu giai.

 

Anh B nhắn tin tán tôi hôm thứ 3, thứ 5 anh chạy từ trường đại học đang học về quê gặp tôi, thứ 7, chúng tôi chính thức hẹn hò. Mối tình này kéo dài 1 năm 6 tháng 12 ngày, kết thúc vì yêu xa… 60km, mỗi tuần mới gặp 1 lần mà anh thì lại quá vô tâm vô phế, trẻ con thiếu suy nghĩ, thế nên anh làm tôi mệt, mệt quá nên tôi bắt đầu hèn, là thế là tôi out. 

 

Nhiều năm trôi qua tôi vẫn nhớ con số này, dù mặt anh tôi không còn nhớ nữa. Tên anh thì… tôi cũng quên luôn. 

 

Chia tay anh B, tôi từng có một mối tình hụt với một anh người yêu hụt. Bọn tôi gặp nhau qua một diễn đàn, hợp cạ, trò chuyện thâu đêm suốt sáng, anh ấm áp, hát hay, chững chạc, trưởng thành, hiền lành, dịu dàng… eo ôi bao nhiêu là phẩm chất tốt thảo nào người ta hay bảo con cá mất là con cá to nhất huhu.

 

Tâm sự với nhau một thời gian, khi đã đủ hiểu về nhau, anh tỏ tình, đúng kiểu một người đàn ông trưởng thành lỡ yêu một cô bé 18 tuổi: “Anh thích em, nhưng khoảng cách của mình khá xa, xa về địa lý lẫn tuổi tác, anh lớn hơn em nên anh cảm thấy mình có nhiều trách nhiệm hơn. Vì vậy nếu em đồng ý làm bạn gái anh, anh sẽ đến gặp em, mình sẽ cùng nhau bàn về tương lai, còn nếu không thì chúng mình sẽ xem như chưa từng quen biết, khỏi liên lạc để sớm quên nhau đi.”

 

Tôi nhận tin nhắn này lúc 3h sáng, khi chúng tôi vừa kết thúc cuộc gọi dài 2 tiếng lúc 12h đêm. Đầu óc tôi khi đó bắt đầu nảy số nhanh một cách kinh dị: “Ổng ở xa mình những 200km, chưa có điều kiện chuyển về gần, nghĩa là xa vô thời hạn. Yêu xa = khoảng cách = khó tìm hiểu = khó thấu hiểu = dễ mâu thuẫn khi về với nhau => không có tương lai. Ổng hơn mình hẳn 8 tuổi, có việc làm, có tương lai, có sự nghiệp sao không yêu cô nào tương đương mà đi yêu cái con vắt mũi chưa sạch như mình? => cách biệt tuổi tác = cách biệt tư tưởng = khó dài lâu => không thấy tương lai”

 

Nói thì dài nhưng nghĩ thì nhanh, viễn cảnh tương lai mờ mịt khiến máu hèn trong tôi nổi lên, tôi trả lời các tin nhắn của anh chừng 1 phút, với nội dung: “Thế thì thôi, anh ạ.” Rồi quăng điện thoại sang bên, ngủ tiếp.

 

Sáng hôm sau, anh gọi cho tôi, giọng khô khốc đầy mỏi mệt, chỉ hỏi tôi đúng một câu: “Linh, con người em không biết buồn là gì đúng không?” Rồi thở dài. Thế thôi, mà đến tận lúc đó tôi mới thấy buồn vô hạn, rồi ôm điện thoại khóc nức nở suốt 30 phút.

 

Lần yêu hụt đó khiến tôi buồn gần chết, buồn rất lâu, buồn hơn bất cứ mối tình nào trước đó. Chúng tôi không liên lạc nữa, ngoài một lần sau “chia tay” mấy tháng, anh nhắn cho tôi một tin: “Nhớ em, em đừng trả lời.” Khi tôi đang rơm rớm nước mắt thì nhận được thêm tin nữa: “Em đừng khóc, anh xin lỗi.”

 

Ôi ngọt ngào biết bao! Đúng mà theo kịch bản thì chúng tôi phải lao vào nhau vồ vập như chó đói, à, chó sói, nhưng vì nồng độ hèn trong máu của tôi ngày càng đậm sau mỗi lần già thêm một tuổi, nên chúng tôi đành bỏ lỡ nhau, vì hèn.

.

Người yêu tiếp theo của tôi đáp ứng đủ yêu cầu cơ bản: đẹp giai sáng sủa, học hành đàng hoàng, gia đình cơ bản, hiền lành tử tế, yêu tôi tha thiết, tôi cũng thinh thích. Thế là yêu.

 

Như bao nhiêu tình yêu tuổi trẻ khác, chúng tôi cuồng nhiệt, nóng bỏng, chân thật, cùng nhau ăn mì gói trong thời gian rải CV đợi việc cũng thấy ngọt ngào. Tôi làm cơm mang đến chỗ làm cho anh mỗi ngày, anh tiết kiệm chẳng ăn xài gì để dành tiền cưới tôi.

 

Cũng như bao nhiêu tình yêu tuổi trẻ khác, ngoài những lúc ngọt ngào, chúng tôi cũng có bất đồng, có cãi nhau, có hờn giận. Anh là một người con trai đang học cách trở thành đàn ông để bảo vệ tôi, nhưng tiếc thay tôi lại không chờ đợi được sự trưởng thành đó. Lúc tôi cần một người đủ bản lĩnh ôm ghì lấy tôi khi tôi lên cơn, thì tôi lại phải gồng mình lên chiến đấu và giấu diếm bệnh tật đi vì sợ những phản ứng quá khích của anh khi biết được. Lúc tôi cần một người đủ trầm tĩnh để cùng tôi chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, biến cuộc sống trở nên dịu dàng, thì lại phải gân cổ lên cãi nhau vì những cáu giận không đâu trong cuộc sống thường nhật, rồi một đứa ngồi ôm mặt khóc nức nở, một đứa ngồi xụ ra giận dữ vô cùng.

 

Tỉ lệ vui vẻ và đau buồn đến thời điểm đó không còn khiến tôi hài lòng nữa, thế là máu hèn trong tôi lại được dịp trỗi dậy. Thời điểm bùng nổ nhất là khi chúng tôi quyết định kết hôn. Đầu tôi đặc cứng mỗi lần cãi nhau, mệt mỏi tột độ khiến tôi không chịu nổi cho đến một ngày tôi nhận ra rằng, nghĩ đến việc phải sống cuộc sống hạnh phúc “nửa mùa” này cả đời khiến tôi sợ hãi. 

 

Tôi là một người điên, cần một cuộc sống yên bình. Thế nên một là cho tôi hạnh phúc trọn vẹn suông sẻ, hai là tôi sống một mình. Tôi không đủ tâm đủ lực để diễn drama.

 

Tình yêu 4 năm kết thúc trong cái sự hèn đó của tôi, vào thứ 7, một ngày cách ngày chụp hình cưới đã định 3 tuần.

.

Tôi không liên lạc với ai sau chia tay, vì rằng ai gặp tôi cũng muốn chất vấn tôi đã bao giờ yêu họ chưa. Làm sao mà mở mồm ra trả lời được rằng tôi chưa bao giờ yêu họ hơn yêu tôi hết. Hay nói đúng hơn là yêu thì yêu mà hèn thì vẫn hèn.

 

Thời gian yêu và lấy chồng tôi, là lúc tôi hèn nhất, đơn giản vì chồng tôi, ảnh ủng hộ tôi hèn.

Ngày xưa tôi chạy xe như thần, 1 chiếc Wave tàu cõng 100kg vải trước sau cũng không thành vấn đề. Yêu chồng, tôi trở thành tiểu thư đỏng đảnh, đêm đi chơi với bạn về khuya chồng cũng tất tả đi đón, ngày mưa, ngày nắng, ngày thường, ngày bão, ngày xa, ngày gần, đón tất, cấm có được về khuya một mình. Được một năm, mẹ chồng tôi bả len lén bán chiếc xe ghẻ của tôi đi luôn.

 

Ngày xưa việc gì cũng tự làm, giờ việc gì cũng chồng làm, chồng không làm có mẹ làm, cha làm, thằng em làm.

 

Ngày xưa máu chó, động chuyện là xù lông lên vừa làm vừa cắn. Giờ cứ bình thản mà làm, tối về ngã vào lòng chồng khóc thút thít: “Chồng ơi, hôm nay cuộc đời bắt nạt em.”

 

Tôi hèn như vậy, mà người ta cứ hỏi tôi làm sao để mạnh mẽ? Lạy hồn, sao tôi biết được?!

 

Chị ơi, người yêu em cộc tính lắm. Mỗi lần cãi nhau thì dùng đủ từ ngữ đay nghiến thóa mạ em, em giận lắm, nhiều lần định bỏ nhưng thấy ảnh hối lỗi, làm đủ chuyện để em nguôi giận, em lại thương. Tụi em lại vừa cãi nhau, ảnh tát em, em buồn lắm, chị dạy em mạnh mẽ dứt bỏ được không?

 

Lạy bà, sao tôi biết. Tập đoàn người yêu cũ của tôi không một thằng nào dám chửi tôi nửa câu, toàn tôi chửi lên như con rồ con dại. Nó lẫy lên nói chia tay, tôi bảo nó lặp lại mà nó dám lặp lại tôi tát nó phụt máu mồm. Tổ sư như thế mà tôi đã không chịu được tôi bỏ nó rồi thì làm sao tôi chỉ cô cách bỏ bồ khi nó đánh cô? Tôi mà là cô nhẽ tôi ăn thịt nó mất!!!

 

Chị ơi, người yêu ki bo bủn xỉn chỉ biết nhận mà không biết cho

Chị ơi, chồng em vô tâm không bao giờ nghĩ cho em

Chị ơi chồng em lạnh lùng không quan tâm chăm sóc vợ

Chị ơi chồng em lúc làm tình chỉ biết mình ảnh

Và bla bla bloh bloh, một lô một lốc các vấn đề tôi chưa từng trải qua, mà kêu tôi tư vấn? Tôi mà là các cô tôi cụp đuôi chạy mất mẹ nó dép từ 8 đời, các cô dũng cảm hiên ngang chịu đựng đến lúc này mà vẫn còn kiên nhẫn nghĩ cách thay đổi, thì nghĩ sao kêu tôi dạy các cô mạnh mẽ? 

 

Tôi là con người vừa điên, vừa hèn, vừa ích kỷ. Tôi thường chẳng cho ai cơ hội với những vấn đề xuất phát từ bản chất như gia trưởng, cộc cằn, vô tâm, lăng nhăng, bạo lực… Vì tôi đâu có thời gian. Tôi bị đau một lần đã khổ rồi, bây giờ cho các anh cơ hội thay đổi, là tôi mất thêm một đống thời gian và đau tiếp trong từng ấy thời gian nữa, lỡ hết thời hạn mà mấy anh nói: “Sorry em, anh chịu.” Thì ai đền?

 

Thế nên tôi hèn.

 

Với tôi, anh vô tâm vô phế không biết quan tâm chăm sóc, mời anh cút.

Anh có mầm mống cho tôi mọc sừng, mời anh cút.

Anh mồm mép ghê gớm thiếu tôn trọng tôi, mời anh cút.

Anh lạnh lùng, mời anh cút, sorry anh em chỉ thích boy ấm áp.

Anh ích kỷ gia trưởng cộc tính… vân vân, vâng, mời anh về nơi sản xuất ạ. 

 

Sau nhiều năm quan sát học hỏi và tự lấy thân thử độc, tôi nhận ra rằng sống cứ phải hèn một tí thì mới yên ổn được.

 

Như ngày xưa đến với chồng, tôi chỉ yêu cầu đúng một điều: anh có bản lĩnh làm em yêu anh là được, anh còn bản lĩnh đó ngày nào, em ở bên anh hết ngày đó!

 

Thế là xong, bế mạc cuộc tình và cưới thôi chứ có gì đâu mà dài dòng.

.

Tuần rồi đi chơi với hội bạn, chồng đến đón, tôi vừa ngồi sau ôm chồng vừa nũng nịu bảo: “Chồng ơi lúc nãy em xin bọn nó cho em về, em nói là em phải về sớm kẻo chồng bỏ em đó.”

Chồng tôi bĩu môi: “Thôi đi, đời này em có một nghìn nỗi sợ, trong đó có sợ đói, sợ lạnh, sợ buồn, sợ chán, chứ chả có cái nỗi sợ nào gọi là sợ chồng bỏ hết, bớt giỡn!”

 

Ngẫm lại, cũng đúng, hihi.

Scroll to Top